🦇 Thế Nhưng Bây Giờ Quá Nhiều Đổi Thay
C hương 364: Bây giờ cô yêu tôi lắm sao? Trước Tiếp. Nói xong, cô mừng rỡ dựa vào tường, nhìn vào ánh mắt lạnh lùng gần như không có chút tình cảm nào của anh ở khoảng cách gần. Nụ cười trên mặt cô cũng nhạt dần theo vẻ lạnh lùng xa cách của anh, cuối cùng như
Bây giờ thân phận thay đổi thì nối sống và cách suy nghĩ cũng bị ảnh hưởng và thay đổi theo. Bỗng nhiên những quán ven đường mà cô ta từng ăn trước kia, bây giờ cô ta không còn ngửi thấy mùi thơm của nó nữa. "Manh, chị nghĩ nơi này rất đông vui nhộn nhịp, món ăn cũng ngon, trước đây chúng ta cũng hay ăn ở những quán ven đường như này."
Kể từ khi vào làm ở Lotte vào ngày 11.2.2019, đến giờ đã có bao nhiêu là thay đổi. Những người đã ở đây khiến t có duyên với lotte đã đi, những người t quý mến đã đi, một vài sự thay đổi trong công ty, những người bạn mới và sắp tới là sự chuyển mình của lotte.
Thế giới công nghệ đã thay đổi rất nhiều trong 25 năm qua với sự ra đời và phát triển của hàng loạt ứng dụng công nghệ mới, góp phần không nhỏ làm thay đổi mọi mặt của cuộc sống, đóng góp vào những thành tựu trên nhiều lĩnh vực. Dưới đây là những thành tựu công nghệ đã thay đổi thế giới. 11. Trí tuệ nhân tạo (AI - Artificial intelligence)
Tôi đã phẫu thuật chỉnh sửa sụp mí ở mí trái cách đây 5 ngày, nhưng mắt trái bây giờ trông quá to. Trong khi mắt phải khoảng cách giữa viền lông mi và nếp mí khoảng 5mm thì mắt trái viền lông mi và nếp mí gần như trùng lên nhau luôn, không có tí khoảng cách nào.
Như vậy rất nguy hiểm, sợ ảnh hưởng khi đoàn tàu đi qua nên tôi phải nhờ người khác đem ra bãi rác để cho đúng nơi quy định. Nhưng bây giờ khác trước nhiều lắm rồi, hai bên tuyến đường sắt rất đẹp, mọi người đã có ý thức hơn, không dám xả rác bừa bãi nữa
Tut bây giờ đang trong giờ làm việc thế nhưng cũng không ai đến kiểm tra chính mình, Vương Tử Quân đi vào trong nhà vệ sinh rửa mặt, sau đó châm một điếu thuốc bắt đầu hít khói thả sương.
Liên Xô cũng sở hữu nhiều hồ lớn trên thế giới; biển Caspi (cùng với Iran) và hồ Baikal, đây là hồ nước ngọt lớn nhất và sâu nhất thế giới nằm hoàn toàn trong Liên Xô. Thành phần và những thay đổi về lãnh thổ
Làm thế nào Haaland đã khiến những ai nghi ngờ phải xấu hổ, sau đó đặt Premier League dưới chân? TPO - Man City từng không coi Haaland là mục tiêu số một. Nhiều người khác cũng nghi ngờ khả năng tỏa sáng của anh ở Premier League. Nhưng bây giờ, tiền đạo người Na Uy buộc
A8XocZN. Cuộc sống là một dòng chảy không ngừng nghỉ. Có rất nhiều thay đổi, vận động đang diễn ra quanh ta dù ta có nhận ra hay không. Chùm ảnh những thay đổi "ngoạn mục" của cuộc sống "Ngày ấy-Bây giờ" chuẩn không cần chỉnh dưới đây sẽ khiến bạn phải bật cười và gật gù tán thưởng đấy!Khi internet còn chưa phổ biến, cách phổ biến nhất để con người liên lạc với nhau là thư tay. Nếu bạn nhận được email thì đó quả thật là một bất ngờ, nó sẽ khiến bạn reo lên vì sung sướng. Thế nhưng, giờ bạn thử tưởng tượng bạn nhận được một lá thư tay vào ngày đẹp trời nào đó, cảm giác của bạn sẽ thế nào? Kích thước của tivi, máy tính và cơ thể con người thay đổi tỉ lệ nghịch với nhau. Khi những chiếc tivi ngày càng mỏng nhờ những thành tựu công nghệ thì vóc dáng của con người lại ngày càng "dày dặn" thế ngày trước hay bây giờ thì bạn cũng đều mong muốn có thể ghi lại những khoảnh khắc hiếm có bằng máy ảnh. Nhưng có vẻ đối tượng xuất hiện trong ảnh và những góc máy ngày càng trở nên nghèo nàn kém sinh động khá hợp lý khi nhiều người gọi những chiếc điện thoại đời cũ là... điện thoại cục gạch. Những chiếc điện thoại này dần mất đi và thay vào đó là những chiếc điện thoại cảm ứng thanh thoát và tinh tế. Nếu so sánh độ bền thì "điện thoai cục gạch" ăn đứt những chiếc smartphone đây, nếu muốn "phá đảo" một game, bạn sẽ phải "cày ngày cày đêm" và khi kết thúc, bạn sẽ trở thành game thủ thực sự. Nhưng bây giờ, tiền sẽ giúp bạn chinh phục trò chơi bạn muốn. Chiếc điện thoại bàn "thần thánh" một thời là món đồ không thể thiếu trong mọi gia đình. Thế nhưng, hiện tại, điện thoại di động lên ngôi đã khiến điện thoại bàn với đường dây dài lê thê bị "thất sủng"Hãy xem những trò giải trí để giết thời gian thay đổi thế nào qua năm tháng. Càng ngày càng có nhiều trò chơi ngốn thời gian của bạn, hãy tỉnh táo để lựa chọn nhé!Việc chạy bộ trước kia đơn thuần chỉ là để nâng cao sức khỏe. Nhưng thực tế, bây giờ, vẫn nhiều người chạy bộ và ai cũng hiểu được lợi ích của nó nhưng mấy ai thực hiện nghiêm túc và khoa học? Những món quà "công nghệ cao" dần thay thế cho những những đồ chơi đơn giản. Trước kia, người lớn sẽ hướng dẫn trẻ con chơi đồ chơi được coi là hiện đại bấy giờ thì bây giờ, giới trẻ mới là người bắt kịp, thậm chí là đi trước trong việc sử dụng những sản phẩm công nghệ. Trong ngày sinh nhật, thay vì quây quần cùng bạn bè, người thân thì giờ đây "món quà sinh nhật" bạn nhận được thường chỉ là những lời chúc qua thời kì trước đây, vàng là thứ quý giá nhất đối với con người. Nhưng hiện nay, tại nhiều vùng, nước sạch còn quý hơn vàng. Trước đây, muốn chơi đá bóng bạn phải cầm bóng ra ngoài sân cỏ nhưng bây giờ, ngồi trong nhà bạn vẫn chơi được đá phải cuộc sống càng hiện đại, sân chơi của con người càng bị giới hạn?Quà mọi người tặng nhau nhân dịp đặc biệt cũng ngày càng trở nên tối đây, nếu không biết điều gì đó, bạn sẽ tìm đến những người có kinh nghiệm hơn để hỏi; còn bây giờ, hầu hết mọi câu hỏi đều được giải đáp bởi "giáo sư Google".Không cần đợi đến sinh nhật bạn mới được nghe bài hát "Mừng sinh nhật" như trước đây. Chỉ cần cắm tai nghe vào thôi, bạn có thể nghe bất cứ bài hát nào bạn mỗi bữa ăn, thay vì trò chuyện thân mật với nhau, mọi người đang có xu hướng tách biệt, mỗi người một chiếc smartphone trong tay. Có phải bạn đang để cuộc sống của bạn bị ảnh hưởng quá nhiều bởi smartphone?Những bức tranh vui nhộn nhưng cũng khiến người xem phải suy ngẫm. Cuộc sống thay đổi, con người cần thích nghi nhưng cũng cần sáng suốt để không làm mất đi những giá trị quý giá thực sự quanh mình! Nguồn architecturendesign
Hầu hết những người quen tôi lâu hoặc từng dùng bữa với tôi đều biết rằng tôi không thích 2 thứ Cà chua sống và Thạch rau câu. Trên cả vấn đề mùi vị, tôi cảm thấy gai người khi thấy cà chua chín và luôn tránh đi qua những gian hàng bày bán thạch rau câu. Khi được hỏi lý do tại sao, tôi thường trả lời đơn giản là không hợp khẩu vị. Nhưng sự thật là tôi không thích hai thứ này vì chúng gắn liền với hai kỷ niệm không vui của tôi khi còn nhỏ. Một vài năm trở lại đây, tôi suy nghĩ nhiều hơn về quá khứ và những câu chuyện đã góp phần khiến tôi trở thành tôi của ngày hôm nay. Tôi nhận ra rằng khi trưởng thành hơn và có tư duy tích cực hơn, tôi bắt đầu có cái nhìn khác về quá khứ của chính mình. Tôi dần cảm thấy mình có khả năng viết lại được quá khứ, kể cả những ký ức đau buồn nhất, những sai lầm, va vấp lớn nhất đều có thể thay đổi nếu tôi nhìn mọi việc dưới con mắt khác. Trong bài viết này, tôi sẽ chia sẻ với bạn đọc hai câu chuyện rất riêng tư mà tôi chưa từng kể ra bao giờ, với hy vọng có thể giúp bạn viết lại quá khứ của mình theo hướng tích cực và tươi sáng hơn. Cà chua, thạch râu câu, và câu chuyện hơn 20 năm trước Hồi nhỏ, tôi là một cô bé ngoan nhưng rất nhút nhát và hay sợ đưa ra ý kiến của mình trước người lớn. Năm tôi lên 3 hay 4 tuổi, mẹ tôi nghe ai đó nói rằng ăn cà chua sống tốt cho sức khoẻ và quyết định mua rất nhiều cà chua về nhà. Nếu bạn từng đọc bài viết Tròn hay Méo, bạn có thể hiểu được phần nào về mẹ tôi. Mẹ tôi là người phụ nữ rất năng động, thương chồng con, nhanh nhạy, và rất giỏi quán xuyến công việc. Nhưng làm quá nhiều việc một lúc cũng đồng nghĩa với việc mẹ tôi luôn bận rộn và thường không chú ý đến tiểu tiết. Trong khi đó, hồi nhỏ, tôi rất nhạy cảm và hay để ý đến cách cư xử của người lớn dành cho mình. Vậy là một buổi sáng, mẹ dúi vào tay tôi một quả cà chua sống to, đỏ mọng, nói vội “Con ăn đi!” và xấp ngửa đi khuất ngay vào bếp nấu cơm. Đối với một con bé 3-4 tuổi, việc mẹ bảo ăn gì gần như là mệnh lệnh nên chưa kịp nghĩ, tôi đã cắn ngay miếng cà chua đầu tiên. Cho đến giờ, tôi vẫn nhớ như in mùi vị quả cà chua khi đó, nó chua nồng, nhớp nháp, tanh hôi, và sống sượng. Tôi chỉ chực muốn nhè ra. Đúng lúc đó mẹ tôi đi từ trong bếp ra, cau mày hỏi tại sao tôi không chịu ăn. Sau khi nghe tôi nói câu được câu chăng là cà chua khó ăn quá, mẹ tôi rắc một lớp đường cát lên trên miếng cà chua cắn dở hồi nhỏ tôi rất thích ăn ngọt và nhanh chóng quay lại bếp. Lúc này mặc dù không muốn chút nào, tôi vẫn cố gắng cắn thêm một miếng cà chua “ngậm” đường. Trời ơi! Thậm chí còn tệ hơn ban đầu, vị cà chua chua nồng quyện lẫn với đường ngọt lờ lợ thật không thể nuốt nổi. Nhưng bởi vì nhút nhát và sợ cãi lời người lớn, tôi vẫn cố gắng ăn gần hết quả cà chua trong tình trạng khó chịu, buồn nôn, và ức chế. Sau một lúc, mẹ tôi quay vào thấy tôi mặt mũi nhăn nhó thì lại càng bực hơn, gắt “Không ăn được thì thôi, không ai ép!” và giật lấy quả cà chua đang ăn dở từ tay tôi. Tôi không nhớ cụ thể mình đã nghĩ gì khi bị mắng, nhưng mờ nhạt trong đầu một đứa bé 3-4 tuổi khi đó là một cảm giác tấm tức, ức chế, cảm thấy mình đã cố gắng hết sức làm điều mình không thích mà người lớn vẫn không hài lòng. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu tại sao ký ức về câu chuyện này lại sống động trong tôi đến vậy, từ cái vị cà chua trong miệng đến cảm giác ấm ức khi bị mắng. Hàng chục năm sau, tôi vẫn ghét cà chua sống, phần vì tôi không thích mùi vị của nó, phần vì nó gợi nhắc cho tôi nỗi tấm tức của một cô bé con. Câu chuyện về thạch rau câu cũng trẻ con không kém. Cùng vào năm tôi khoảng 4 tuổi, loại thạch rau câu xanh đỏ, đủ mùi vị trái cây mới bắt đầu được bày bán. Đó là loại thạch được đóng trong cúp nhựa nhỏ chỉ bằng chừng hai ngón tay cái và bọc bên trên một lớp vỏ nhựa mỏng. Tôi rất háo hức được thử loại “kẹo” mới này. Hôm đó, ba mẹ tôi quyết định mua một túi về, nhân dịp có hai anh em con một người bạn mẹ tôi đến nhà chơi. Người em khoảng bằng tuổi tôi, còn người anh bằng tuổi anh trai tôi, chúng tôi đều biết nhau từ nhỏ. Ba mẹ tôi có chia đều và để phần mỗi đứa trẻ con một vài cúp thạch riêng. Tuy nhiên, trong lúc mải chơi đùa, người anh vô ý ăn hết phần thạch của tôi. Ban đầu tôi chỉ ngạc nhiên chứ không hề giận từ nhỏ tôi vốn không phải loại giành đồ chơi, khóc lóc, ăn vạ. Tôi chỉ đợi xem phản ứng của người lớn như thế nào để giành lại “công lý” cho tôi, bởi vì ba mẹ tôi thường phạt rất nghiêm nếu anh em tôi lấy đồ của người khác hay ăn vụng khi không được phép. Nhưng trái lại với mọi ngày, ba mẹ tôi lại chỉ cười xoà cho qua, đại ý nói là không sao, hôm khác sẽ mua đền cho tôi. Điều này làm cho tôi vô cùng giận dữ. Trong suy nghĩ của một đứa trẻ 4 tuổi, tôi không hiểu tại sao ba mẹ lại đối xử bất công với tôi như thế, tại sao không phạt đứa trẻ hư đã giành đồ của tôi, tại sao lại thương đứa trẻ con nhà khác hơn tôi? Tôi bắt đầu khóc tu tu, khóc một mình từ tối đến đêm, càng khóc tôi càng nghĩ ra nhiều lý do để khóc hơn, và càng khóc dai hơn. Đó có lẽ là lần đầu tiên tôi nhớ mình khóc nhiều như vậy, khóc cả trong khi ngủ. Sáng dậy, mắt tôi sưng lên như hai quả nhót. Nhưng điều đó không làm tôi thôi rấm rứt vì “bị đối xử bất công”. Rồi bà ngoại tôi đến chơi, có lẽ đã nghe được phần nào câu chuyện, bà mới an ủi và giải thích rằng có lẽ ba mẹ tôi cư xử như vậy vì nể gia đình bố mẹ hai anh em kia, không muốn mắng con người khác trước mặt họ. Nghe vậy, tôi ôm chặt bà, khóc còn nức nở hơn. Tôi của năm 4 tuổi không thể chấp nhận nể nang là lý do đối xử khác nhau với trẻ con mà có lẽ tôi của năm 27 tuổi cũng chưa chấp nhận hẳn được điều này. Kể từ sau ngày hôm đó, tôi không bao giờ ăn thạch rau câu. Nó luôn gợi lên trong tôi cảm giác ức chế, bất công, và cả xấu hổ, yếu đuối, non nớt. Cà chua, thạch rau câu, và câu chuyện gần 20 năm sau Khi trưởng thành hơn, phần nhiều tính cách nhạy cảm, nhút nhát của tôi vẫn không thay đổi, nhưng tôi dần biết thêm nhiều về ranh giới đúng, sai, và những khó xử ở thế giới “người lớn”. Bắt đầu từ khi tôi đi làm, đi du học, lập gia đình, và va chạm nhiều hơn trong xã hội, tôi bắt đầu nhìn nhận mẹ tôi không chỉ là một người mẹ mà còn là một người phụ nữ. Tôi cảm thấy gần với mẹ hơn, không chỉ như mẹ-con, mà còn như hai người phụ nữ – hai người bạn. Tôi hiểu hơn những hy sinh về thời gian, vật chất, tinh thần mà mẹ tôi đã dành cho gia đình. Thậm chí, tôi càng ngày càng nhìn thấy nhiều nét của mẹ tôi ở trong tôi. Tôi là con gái của mẹ tôi. Vì là con gái mẹ tôi, tôi thường xuyên làm nhiều việc một lúc, tôi thỉnh thoảng cũng gắt lên khi quá bận rộn, và tôi đôi khi cũng thiếu kiên nhẫn. Nhưng cũng vì là con gái mẹ tôi, tôi quan tâm đến người thân của mình từ cái ăn cái mặc, tôi đa cảm, tôi sâu sắc, và tôi luôn cố gắng giúp đỡ mọi người nhiều nhất có thể. Những năm gần đây, nhất là khi sống một mình ở nước ngoài, tôi thấm thía hơn tình cảm mẹ dành cho tôi… Tôi vẫn không ăn cà chua sống … Nhưng bây giờ, mỗi khi nhìn thấy cà chua chín, tôi không còn nhớ cảm giác bị la mắng và chịu ấm ức nữa. Thay vào đó, tôi nhớ đến tình yêu thương vô điều kiện của mẹ dành cho tôi, và nhớ rằng tôi đã hạnh phúc thế nào vì có một tuổi thơ bình yên dưới bàn tay che chở của mẹ. Câu chuyện về thạch rau câu có một kết thúc buồn. Người anh trong câu chuyện — cậu bé đã ăn phần thạch của tôi năm nào — không may bệnh nặng qua đời khi mới ngoài 20 tuổi. Sự ra đi của người anh, người bạn thuở ấu thơ làm tôi thấy trống vắng, hoang mang. Có lẽ vì khi đó, tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác mất đi người thân quen khi họ còn đang tuổi thanh xuân phơi phới, tôi cảm giác như người bạn này ra đi mang theo rất nhiều ký ức tuổi thơ của chúng tôi. Nhưng sự mất mát này cũng khiến cho tôi nhận ra mình may mắn như thế nào vì được sống. Sống – đó đã là một đặc ân. Trong nhiều năm qua, thi thoảng bất chợt tôi nghĩ, anh ấy sẽ như thế nào nếu còn sống đến bây giờ, có quá nhiều thứ mới mẻ sinh ra theo từng năm tháng, anh ấy có ngạc nhiên không nếu có cơ hội được trở lại cuộc sống dù chỉ một ngày? Tôi sẽ không bao giờ có được câu trả lời cho những câu hỏi ấy. Nhưng từ khi anh ra đi, tôi không còn gắn thạch rau câu với ký ức buồn nữa. Thay vào đó, mỗi lần nhìn thấy những cúp thạch màu sắc để trên kệ, tôi lại mỉm cười và thầm cảm ơn thượng đế đã cho tôi cơ hội được sống, được trở thành tôi của ngày hôm nay. Và tôi cũng cám ơn người anh – người bạn nhỏ đã trở thành một phần trong ký ức không thể nào quên của tôi. Thay đổi tư duy để viết lại quá khứ Câu chuyện về cà chua và thạch rau câu thực sự chỉ là những ký ức con trẻ. Nhưng qua câu chuyện này, tôi mong bạn đọc có thể mở lòng hơn về những kỷ niệm không vui trong quá khứ của mình. Rất nhiều tài liệu Tâm lý học đã chỉ ra rằng những sang chấn tâm thần khi còn bé, những câu chuyện tưởng như rất nhỏ nhặt từ quá khứ có ảnh hưởng rất lớn đến quá trình trưởng thành và sức khoẻ tâm lý của con người. Tôi tin rằng ai trong chúng ta cũng có ít nhiều ký ức không vui mà mình cố gắng quên đi hoặc không muốn đối mặt với nó. Ở đây, tôi khuyến khích bạn hãy thử suy nghĩ về những ký ức không vui này dưới một góc nhìn khác và một tư duy tích cực hơn. Nếu coi cuộc sống là một lớp học thì những trải nghiệm buồn, những va vấp, sai lầm đều là “học phí” để giúp ta trưởng thành hơn. Trong cuốn What I Know For Sure Những Điều Tôi Biết Chắc, bà hoàng truyền hình Oprah Winfrey đã dũng cảm viết về câu chuyện mình bị lạm dụng và mang thai khi mới 14 tuổi. Đứa bé mất ngay khi vừa chào đời và Oprah luôn cảm thấy tủi nhục, xấu hổ, và mất mát vì điều đó. Khi trở nên nổi tiếng, Oprah luôn nớm nớp lo sợ rằng một ngày nào đó, cả thế giới sẽ phát hiện ra quá khứ đen tối này của mình. Vì vậy, khi chuyện Oprah mang thai và có con ở tuổi 14 bị lộ ra vì một người thân trong gia đình bà đã bán nguồn tin này cho tạp chí lá cải, Oprah đã vô cùng lo sợ. Bà nghĩ rằng, chỉ ngày mai thôi, cả thế giới sẽ quay lưng với mình. Nhưng không, khi Oprah quay lại làm việc, không có một ai nhắc đến việc này, không có bất kỳ một người nào thay đổi thái độ với bà, thậm chí mọi người còn nể phục hơn khả năng vượt lên quá khứ của Oprah. Sau đó, Oprah viết, bà nhận ra đây là bài học lớn nhất của cuộc đời mình. Sự phản bội của người thân đã dạy cho bà niềm tin vào nhiều người khác, những người không cùng huyết thống. Bà nhận ra rằng, chỉ cần ta sống tốt và đúng với lương tâm, khi ta gục ngã, cả thế giới sẽ đỡ ta dậy. Oprah cũng bắt đầu nhìn về quá khứ đau buồn khi mất đứa con bằng con mắt khác. Thay vì xấu hổ, tủi cực như trước đây, bà nhận ra rằng dù Chúa tước đi đứa con thơ, Người cũng đưa cho bà cơ hội thứ hai để sống. Vì cơ hội thứ hai này, Oprah đã trở lại trường học, tập trung học tập, và nắm lấy tất cả cơ hội được dẫn chương trình trên radio và truyền hình. Đây cũng chính là những bước đi ban đầu khiến Oprah thành công như ngày hôm nay. Từ khi nhìn lại sự việc đã qua bằng con mắt khác, Oprah nói, quá khứ của bà trở nên tốt đẹp hơn và hiện tại của bà trở nên tươi mới hơn. — Không ai có thể quay ngược dòng thời gian để xoá đi những kỷ niệm không vui của mình trong quá khứ. Tôi không thể, và bạn cũng vậy. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là thay đổi tư duy của mình ở thời điểm hiện tại mà thôi. Tôi mong bạn đọc thử một lần nhìn lại quá khứ của mình với tư duy tích cực. Tôi tin bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc, may mắn hơn và nhận ra rằng mọi thứ xảy ra đều có lý do của nó. Cám ơn bạn đã đọc bài viết này và sống lại một phần tuổi thơ cùng với tôi! Be Present, Chi Nguyễn *Bạn thích bài viết này? Hãy cân nhắc ủng hộ cho The Present Writer để blog có thể tiếp tục hoạt động phi lợi nhuận **Vui lòng đọc kỹ yêu cầu về Bản Quyền-Cộng Tác trước khi sao chép hoặc trích dẫn nội dung và hình ảnh của blog
Thời gian trôi qua, lòng người thay đổiTôi của ngày xưa từng ôm lấy biết bao mộng tưởng tốt đẹp về người khác. Tôi đã ngây thơ nghĩ rằng chỉ cần mình chân thành thì mọi thứ sẽ mãi như lúc ban đầu. Nhưng hiện thực quá tàn khốc. Rất nhiều thứ vẫn luôn thay đổi từng ngày từng giờ mà ta không hề hay Đất vẫn không ngừng vòng xoay. Dòng thời gian vẫn cứ mải miết trôi đi. Vạn vật cũng nương theo đó mà biến đổi không ngừng. Lòng người cũng không ngoại lệ. Đời này vô thường. Thế sự xoay vần ra sao, nào có ai biết trước. Những người xung quanh ta đều thay đổi. Đến chính ta cũng sẽ phải thay trước, hễ gặp khó là ta lại đi tìm người khác để kể khổ, mong nhận lại được vài lời an ủi. Bây giờ, dù có phải chịu ấm ức lớn đến đâu, ta cũng tuyệt nhiên không một lời ca thán. Chúng ta ngày càng trở nên điềm tĩnh hơn để đối mặt với trước, ta luôn để tâm đến cảm nhận của người khác, thậm chí còn sẵn sàng thay đổi để làm hài lòng người khác. Bây giờ, dù có bất đồng ý kiến với người khác, chúng ta vẫn luôn kiên định với lựa chọn của mình chứ không chịu thỏa cũng nói "Cậu đã thay đổi rồi." Nhưng lại chẳng có ai quan tâm tôi đã trải qua những gì hay lý do vì sao tôi phải thay người, tại sao lại thay đổi? Những trải nghiệm và hiểu biết được tích lũy theo năm tháng khiến con người dần thay đổi. Chúng ta nhận ra không phải cứ nhiệt tình đều sẽ được đáp lại. Không phải cứ nỗ lực là sẽ thu được thành quả. Không phải cứ chân thành là sẽ nhận lại được sự đền đáp xứng đáng."Khi được cất trong tủ lạnh, những thứ dù có mềm dẻo đến đâu thì cũng sẽ trở nên đông cứng." Lòng người cũng như vậy. Con người luôn sợ bị tổn thương và sợ bị người khác lạnh nhạt. Trái tim dù có nồng nhiệt đến mấy cũng không thể thắng nổi những lần lạnh lùng của đối phương. Mỗi người chỉ có một trái tim. Mỗi lần con tim bị tổn thương là một lần chúng ta khác ta phấn khích chia sẻ niềm vui với đối phương nhưng họ lại chẳng hề mảy may quan tâm. Khi ta hào hứng hẹn đối phương đi chơi, họ lại làm như mình không nghe, không thấy gì. Khi ta hoàn toàn tin tưởng đối phương, cái nhận lại được chỉ là một sự phản bội đắng cay. Khi ta hết mình vì đối phương, nhưng họ đến một lời cảm ơn cũng không có. Điều quá đáng hơn là đối phương coi sự trợ giúp của chúng ta là điều đương quả, chúng ta không còn quá để tâm đến suy nghĩ của người đời. Chúng ta chỉ mong mình có thể sống tự tại và thoải mái. Chúng ta cũng chẳng còn cho đi một cách ngây thơ. Ai tốt với mình thì mình tốt lại. Ai ghét mình thì mình cũng sẽ không quan tâm đến họ. Chúng ta không còn ép mình chạy theo cảm xúc của người khác. Chúng ta không còn cường điệu hóa mọi chuyện. Chúng ta chọn học cách buông bỏ và yêu lấy sẽ chết khi thối rễ, người sẽ đau khi trái tim bị tổn thương "Đã từng có một người yêu tôi thật lòng. Nhưng tôi lại không biết trân trọng. Đợi đến khi mất đi, tôi mới thấy hối hận." Con người thường không biết trân trọng những gì mình đang có. Chỉ đến khi không còn, lòng mới thấy hối hận và mải miết đi tìm lại thứ đã mất. Nhưng ở đời, có không giữ thì mất đừng tìm. Vì con người vẫn luôn có những vết thương lòng mãi chẳng thể mà thối rễ thì cây sẽ chết. Trái tim mà đã bị ai đó khắc cho một vết thương thì sẽ mãi không còn nguyên vẹn như thuở ban đầu. Đời người chỉ có một. Một lần bỏ lỡ là mãi mãi bỏ lỡ. Trái tim cũng chỉ có một. Một lần tổn thương là một lần vỡ xúc tác khiến mối quan hệ giữa người với người bền lâu chính là sự đồng điệu giữa hai trái tim. Đời người không có cơ hội quay lại lần thứ hai. Xin hãy biết trân trọng duyên phận và những người bên minh hoạ Nguồn InternetĐừng phụ một tấm chân tình, cũng đừng buồn vì người đời lạnh nhạt. Con người trải qua nhiều vấp ngã, ắt sẽ trưởng thành và thay đổi. Cho dù bạn có tốt đến đâu, vẫn có những người không biết trân trọng bạn. Nhưng may thay những người đó rồi cũng chỉ là những người lạ từng mong chờ những tình cảm không thuộc về mình. Đời này đâu có dài để ta cứ mãi tự làm khổ. Mong bạn hãy đối xử tốt với chính mình và thành thật với cảm xúc của bản thân. Muốn khóc thì khóc, muốn cười thì cười. Hãy sống một cuộc đời thoải mái và tự do.
thế nhưng bây giờ quá nhiều đổi thay